Nhắc tới một one-club man, người ta thường hay nghĩ tới những Franco Baresi, Paolo Maldini, Ryan Giggs,… những cầu thủ thi đấu trong những đội bóng tên tuổi và gặt hái được nhiều thành tựu. Thực tế là trong thế giới bóng đá còn rất nhiều những one-club man khác và vì nhiều lí do mà chúng ta không thể biết, để ý hoặc đôi khi là lãng quên họ. Người đàn ông 48 tuổi mà chúng ta đang nhắc tới đây cũng là một trường hợp như thế.
Triết lý của Simeone có thể kéo Atleti từ tầm khá lên giỏi, còn giỏi lên xuất sắc có lẽ cần một người khác. Nếu Simeone ở lại, cũng được thôi, nhưng liệu mấy ai cố gắng đi qua được chương 4 của sự buồn bã để rồi đi đến chương 5, hồi sinh? Nhất là trong guồng quay hối hả của bóng đá hiện đại, chắc gì cái chương 5 ấy đã được viết. Há chẳng phải bản Sonata ấy nên dừng ở sự hào hùng, thay vì sự bi thương đầy tính đánh cược?
“Valdivia là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất thế giới”, Carlos Valderrama, huyền thoại của ĐT Colombia một thời từng phải thốt lên như thế. Trái ngược với không ít cầu thủ bóng đá đang ngày ngày theo đuổi niềm hoài bão phải đặt chân đến lục địa già bằng mọi cách, hoặc bỏ qua danh vọng để mơ về những khoản tiền khổng lồ từ Trung Quốc, Jorge Valdivia dường như lại là một cái gì đó hoàn toàn khác hẳn.
Những năm gần đây, người Anh đang có xu hướng chối bỏ thứ bóng đá truyền thống của mình. Thậm chí họ làm điều ấy với chút gì đó của vị tự ti. Vậy mà vẫn có một người đàn ông sẵn sàng chống lại những tác động từ đám đông, không cho phép mình hoà tan vào thời cuộc. Tony Pulis chính là người đàn ông đấy.
Đã bao nhiêu năm nay, người ta đã quá quen với cặp khái niệm Totti-Roma hay Roma-Totti đi liền với nhau. Chúng tuy hai mà một và dường như chẳng thể tách rời. Ở Thành phố vĩnh cửu, người ta chỉ có hai lựa chọn hoặc màu xanh của Lazio hoặc màu đỏ của AS Roma. Totti yêu thành phố này, nhưng trái tim bóng đá của anh thì chỉ có một, trái tim mang màu đỏ của máu và Giallorossi. Đó là một thứ tình yêu theo gen di truyền chỉ có chung một bộ mã, khởi phát từ người ông nội quá cố Gianluca.
Lần đầu tiên trong lịch sử, Celta Vigo góp mặt trong trận bán kết cúp châu Âu đêm nay và đối thủ của họ là đại diện đến từ nước Anh - Manchester United. Tuy nhiên, họ sẽ không có được sự phục vụ của cầu thủ hiểu đội bóng Anh nhất. Rất nhiều người sẽ không để ý, thậm chí không hề biết rằng tiền đạo đó đang trú chân tại miền quê Tây Bắc Tây Ban Nha cảnh sắc hùng vĩ nhưng nhuốm màu trầm buồn. Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ, dường như chính sự sắp đặt lại cực kì hợp lí cho anh, một tài năng tài
Đối đầu với Monaco ở trận bán kết lượt đi Champions League sắp tới, nhiều khả năng Dybala sẽ đá ngay phía sau Higuaín. Bộ đôi này cùng với Mario Mandzukic và Juan Cuadrado ở hai cánh đã chứng tỏ được sự hiệu quả của mình trong mùa giải năm nay. Chúng ta hãy trông đợi vào những màn tỏa sáng tiếp theo của Paulo Dybala!
Trong bóng đá, chuyện một tài năng trẻ bị “chết yểu” không phải là điều hiếm gặp. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện trạng ấy. Có thể vì môi trường thi đấu không phù hợp, vì chấn thương hay cũng chính tài năng ấy không chịu luyện tập mà để mai một theo thời gian. Thế nhưng, John Obi Mikel lại là câu chuyện đặc biệt.
Một huấn luyện viên đã từng dẫn dắt đội bóng dành được thành tích vô tiền khoáng hậu. Và giờ đây, cũng chính câu lạc bộ ấy ông đã phải đấu tranh cho một vị trí tưởng chừng bình thường so với tham vọng. Cái tạm bợ của trò chơi, của cuộc đời dường như Giáo sư đã hiểu quá rõ. Thành công hôm nay có thể trở thành cát bụi ở ngày mai. Cơn bão thời gian là tàn khốc vô cùng. Có phải vì vậy mà ông buông ra lời lấp lửng để mọi người thưởng thức cảm xúc hiện tại thay vì quá chú tâm vào tương lai ?
...Trong thời điểm khó khăn, nhận đường chuyền của José Sosa, vượt qua sự truy cản của ba cầu thủ đối phương, Suso tung một cú cứa lòng hạ gục thủ thành Strakosha, cân bằng tỉ số 1-1 cho AC Milan. Khoảnh khắc ấy, một bình luận viên bình luận trận đấu này trên sóng truyền hình đã phải thốt lên: “Suso, người nắm giữ linh hồn của Milan”.
Roberto Ayala là trung vệ hàng đầu trong thế hệ của mình. Điều đó đã được nhiều chuyên gia cũng như người trong giới bóng đá thừa nhận. Thế nhưng thay vì một hình ảnh đẹp đẽ, hoàn mỹ để lại cho hậu thế như nhiều chàng trung vệ đồng trang lứa. Sự nghiệp của anh lại chứng kiến vô số những cú vấp ngã mà chính anh, với vai trò là người bảo trợ cuối cùng trước mặt thủ thành, phải chứng kiến trong sự bất lực.
...Nakata có thể ganh đua tốc độ và phần nào tỳ đè với những chiến binh ở Serie A, hay nay là Kagawa, cỗ máy kiến tạo cực kỳ hiệu quả ở Dortmund. Thế nhưng, Shunsuke Nakamura lại là trường hợp cá biệt.
Stoke City thăng lên hạng đấu cao nhất xứ sở Sương Mù năm 2008. Đội hình của Tony Pulis được xây dựng dựa trên hàng phòng ngự với dàn tứ vệ chắc chắn, cùng với đó là gã khổng lồ Mama Sidibe sát cánh với đôi chân ma thuật của Ricardo Fuller ở phía trên. Nhưng, bí mật thành công của Potters lại nằm ở khu trung tuyến.
Trái tim mềm yếu và tính khí thất thường của một chàng trai gốc Gypsy (Di-gan) đã không bao giờ cho phép Jose Antonio Reyes có thể vươn tới đỉnh cao trong sự nghiệp. Từng được kỳ vọng sẽ trở thành một ngôi sao tầm cỡ thế giới khi mới chuyển đến gia nhập Arsenal vào tháng Giêng năm 2004, thế nhưng tất cả những gì mà ngôi sao người Tây Ban Nha để lại sau đó chỉ toàn là những nỗi nuối tiếc, sự dở dang và nhiều tháng ngày không trọn vẹn.
Người Hà Lan bay” là tên một con tàu nổi tiếng của Hà Lan nhiều thế kỷ trước với nhiều truyền thuyết kỳ bí mà vẫn chưa có lời giải đáp. Nhưng chính vì sự tò mò và hiếu kỳ với những câu chuyện hấp dẫn xoay quanh con tàu này mà cái tên “người Hà Lan bay” đã được ví von rộng rãi đến tận giới cầu thủ. Đã có nhiều ngôi sao bóng đá xứ sở hoa Tulip được gọi với cái tên này, nhưng trong số đó, người Hà Lan duy nhất có thể bay không ai khác chính là Marc Overmars.
“Bóng đá thực ra cũng chẳng khác âm nhạc là mấy. Trên sân cỏ, bạn cần phải nhanh chóng quyết định mọi thứ trong vòng tích tắc và tại những buổi diễn cũng vậy. Lựa chọn loại nhạc nào, nhịp độ và tiết tấu ra sao để đem lại cảm xúc bùng nổ cho khán giả cũng là điều tuyệt vời chẳng kém gì việc ghi bàn”, chàng lãng tử Mendieta vẫn đang tiếp tục miệt mài theo đuổi niềm đam mê bất tận của cuộc đời.
Một siêu phẩm bằng cái chân trái uy lực vào lưới tuyển Anh, một chiến thắng cho ĐT Đức, một bản nhạc trong phim Gladiator cất lên khi anh bước ra khỏi sân khi được thay người. Trên khán đài, các CĐV vỗ tay không ngớt, thoáng trong một khung hình nào đó có những dòng nước mắt lăn trên gò má hai CĐV nữ độ tuổi trung niên. Một kết thúc cổ tích, đầy xứng đáng và có hậu cho anh.
Có lẽ giờ đây, cặp bạn thân trong màu áo vàng đen Marco-Mario cũng đang muốn trao nhau những lời động viên tương tự. Khi mà cả hai, thêm một lần nữa lại bị đùa giỡn bởi kẻ múa rối mang tên là số phận.
“Tôi may mắn vì được thi đấu cùng với rất nhiều nhà vô địch và tôi sẽ mãi mãi biết ơn. Trong suốt sự nghiệp của mình tôi luôn cảm thấy hạnh phúc vì tôi được thực hiện sở thích cũng chính là công việc của mình, và tôi luôn chỉ muốn làm mọi người vui vẻ. Tôi không có gì phải hối tiếc.” - Alvaro Recoba
Anh đánh đầu ghi bàn, đá phạt trực tiếp, sút phạt đền. Anh đảo chân, anh có mặt ở gần vòng cấm trước khi mọi người xuất hiện ở đây. Anh là một hậu vệ nhưng như nhà báo Santiago Segurola của tờ El País thì đó là một hậu vệ “mang linh hồn của một tiền đạo.”